Trích đoạn bài 262 : Ảo thuật hay sự thật.
.....Người nhà cho biết bà còn một bệnh nữa từ khi bị tai biến mạch máu não, không nói được, nuốt không được, nước dãi chảy hoài.
Tôi nói, chữa nói thì dễ. Khi cơ lưỡi bị liệt sẽ nói không được và không nuốt được nước miếng, đông y châm cứu có huyệt để điều chỉnh là huyệt Thiên Đột ở cuống họng. Nói xong tôi bấm vào đó và giữ lại, lúc đó tôi hỏi người nhà, bà theo tôn giáo nào, người nhà cho biết bà thờ Phật, tôi bảo trước kia bà thường tụng kinh nào, người nhà nói tụng Nam Mô A Di Đà Phật. Tôi bảo bà đọc theo tôi : A-Di-Đà-Phật, A-Di-Đà-Phật, A-Di-Đà-Phật, A-Di-Đà-Phật, A-Di-Đà-Phật… thế là bà đọc theo, tiếng càng ngày càng lớn và rõ ràng, lưỡi khô dần, hết chảy nước dãi, cùng lúc bà tập đi kinh hành theo nghi thức của Tịnh Độ Tông vừa đi vừa tụng, quên cả là mình đang tập đi.
Tổng số thời gian chữa chừng 1 giờ, bà đã nói được, đi được trước sự kinh ngạc của mọi người, đây là sự thực chứ không phải là ảo thuật. Kết qủa này thật ra không do tài năng của con người mà do niềm tin tôn giáo mà bệnh nhân thường thực hành mỗi ngày trở thành quán tính, nếu dạy bà nói những chữ khác thì bà không thể nói được, nhưng tiềm thức của bà vẫn tụng kinh A-Di- Đà, nên óc bà tụng đã quen vì thế thần kinh điều khiển lưỡi phát âm ra tiếng rất dễ dàng.
Như vậy bà muốn được khỏi bệnh hoàn toàn, bà phải vừa đọc tụng A-Di- Đà vừa đi kinh hành, đó là một phương pháp hướng dẫn cho bệnh nhân tự cầu ơn trên giải nghiệp bệnh cho mình vậy. Ngoài ơn trên cứu mình thì không ai có thể làm phép lạ như vậy được.
Nếu ai có thắc mắc về phương pháp hướng dẫn cầu ơn trên giải nghiệp bệnh thì liên lạc với gia đình bệnh nhân này qua số phone của Hội Việt-Gia Edmonton.
Thân
doducngoc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét